Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Chiến tranh vùng vịnh

25/1
Sao ba với má nhanh quên chuyện cãi nhau ủm tỏi hôm qua nhỉ.
???? Gặp mình thì cả tuần nhé...

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

thằng khùng

24/1 
Cảm thấy tiếc cho thằng em. Muốn giữ nó lại nhưng nó đã ra quyết định như thế.
Cuộc sống của gia đình tôi chuẩn bị đi con đường mới. CỐ LÊN. Nửa năm nữa thôi mày cũng phải xa gia đình rồi. cố lên

con mụ ác độc

23/1 
Hôm nay tôi thực sự rất buồn.
Mọi người có thể nói gu tôi khác thường cũng được, nhưng tôi có thể là thích áo đẹp, nhưng tôi rất ngại đi mua đồ... Tiền không có, chả chuẩn, lại khó tính nên cứ lòng vòng mãi không chọn cái nào. Lúc nào cũng cuốc đại cái đem về mang lên người. Cảm thấy tức giận.
Đáng nhẽ má cho 40 tr để mua chiếc xe, tại vì chưa chọn được chiếc xe hợp với tính cách của mình. Nên nói má thôi.
Dắt chiếc xe vào quán đông kịt, đến khi ra tá hỏa... chiếc xe nằm ngoài đường. CÁI CON MỤ NÀO MÀ ÁC THẾ TA NGUYỀN RỦA TỤI BÂY.
Giàu rồi sẽ mạt máu cho mà xem. Bọn ác ôn.
Tức quá!Mặc dù không thích chiếc xe má cho mình đi lắm. Nhưng khi bị đối xử bất công thế. Tự nhiên tức dễ sợ.
CẢM THẤY NHỎ BÉ, CÔ ĐƠN. QUÁ QUÁ ĐI. Thôi đi ngủ đây. thân chào 1h24p sáng 24/1

Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

íu tim

23/1 có một con bé xinh đẹp vừa bước qua ... hỏi chị bé cho em hỏi to lét ở đâu... >,<
 Xinh dã man!!! íu tim haaaaaaaaaaaaa

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Ngu và khờ

22/1
Người dạy tớ thích là cậu
Người thích tớ là D.H.Thiện. Thật ra là tớ quá ngu, như một khúc gỗ và tớ quá khờ...
Tớ thích tóc xoăn của Lee Hong Ki, thực ra là tớ thích kiểu này từ trước cơ... vì nó tom và dễ thương, và tớ thích mình trông quậy hơn tí tẹo, haha. Nhưng tớ không biết nhuộm màu gì... haha chưa từng nhuộm tóc nên cảm thấy phấn kích như thế nào khi nghĩ đến nó.
Hôm bữa đi chợ có chị bé làm tóc hết 400 k trời ơi. Kiểu này chắc tiền mô mà có!!!
Cũng hí hửng chạy lại ba, ba con nhuộm tóc nhỉ!
Ba khẽ chau mày, nhuộm làm chi , không nhuộm đen?
SẶC ĐEN!!!!  vãi nồi lọ tương
Má đi qua uống nước, bảo sao ko ngủ đi. mai 8h kêu dậy đó! dọn hết phòng!
Trời quơi!

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

hạnh phúc khi nghe anh hát

21/1
Tôi thấy hạnh phúc khi nghe anh hát, cũng giống như diễn viên Bum anh cười rất hồn nhiên, anh cũng có một nụ cười như vậy, linh động trên sân khấu, Một người hay cười, thật tuyệt vời Lee Hong Ki, hâm mộ anh mất rồi!
Tôi chỉ thích nghe những bài nhạc khác nhau không nên lặp lại, tôi thích nhạc thế này, tóm lại đừng có hiểu được, để mà không nhàm
http://www.youtube.com/watch?v=dLZIbPc_KFY

Chuồn học nè!

21/1 chiều nay lạnh quá! nhát đi học quá! Đi ngủ thôi.... Tôi rất thích ngủ

xoành xoạch thay đổi

21/1 Mới sáng nghe lại mấy bài của Lee Hong Ki là đã không thích rồi. 
Sao mình cứ xoành xoạch thay đổi như một con tắc kè bông mỗi ngày vậy. Chắc tại sáng nay dậy sớm đó, tối qua nghe rất hay cơ mà! SUY TƯ GHÊ ĐI
Sáng mạng yếu ớt quá, như một chiếc khăn tay cứ phất lên phất xuống... rơi lúc nào khôg hay.
Sáng nay

tất niên nhóm 2014

20/1 Hôm nay là tất niên nhóm chúng ta, tớ và Tuyết, Tuân và Truyền, Bảo và Linh.
Rất vui. Tớ quánh bài kém, nhưng lúc nào cũng tình nguyện trả tiền!  quy luật của kẻ thua là vậy
Hôm nay không đem theo mũ bảo hiểm nên mọi người đã phải đi taxi!
Tuyết là người rủ tớ đi ăn tất niên nhà nó, cảm động thật đấy! Nhưng mà tớ rất muốn đi, hì hì nhưng năm nào đến khoảng thời gian đó tớ lại đầu như tổ ong bận túi bụi vì bán hàng rồi. Tớ tiếc thật! cảm ơn lời mời của cậu nhé! Tớ rất cảm động. Yêu mấy bạn nhiều!

Bảo vệ thực tập 2014

20/1
Hôm nay bảo vệ thực tập xong, tuy vậy đi ăn tất niên không được vui lắm. 
Trong một tuần mà tới 4 đợt nhậu, tiền ko chịu nổi! mình con nhà nghèo 
Hôm ni đi nghe mọi người hát kara, mình rất ít khi nghe nhạc, vì mình toàn nghe cho vui, nên ít để tâm bài nào. Thấy hay hay khi nghe một người hát! Ồ thật hay, phải chi mình thích một người hát hay thì tốt Hehe  Cảm động lắm. hihi
Ờ mà! Có nhiều chuyện quá! Tối qua coi bộ phim thấy hơi buồn buồn, và nghĩ té ra học đàn organ thì được cùng đàn với một ai đó... có lẽ là tuyệt hơn nhỉ? Hay mình đi học loại như thế thay vì học violin vì nó nhỏ gọn, chỉ vì vậy?
Mở những bài nhạc hồi trước mình lưu trong blog. Sau khi blog cuối mình bị ban, cảm thấy buồn buồn, vì lưu tận trung quốc tới khi nó bùng lấy dữ liệu thì đã trễ, có một chút rất hối hận nhiều lắm! ! Huhu
Ngồi cả buổi mới tìm được ca sĩ hát và bản nhạc này tên là gì. Vì lúc trước mình lưu và nó chỉ có hiện cái tên đầy đủ của blog của mình. CŨng khá hay đấy chứ, mình rất like
http://www.youtube.com/watch?v=zS4W-jGKsPc
Té ra là Lee Hong Ki người từng đóng trong beautiful man. Ồ thật ngạc nhiên vì để kiểu tóc này đẹp trai quá nhận ko có ra! MÊ TÍT  
Thật khâm phục tài mê trai của mình haha 

Tất niên nhà ngoại - Ăn nhậu xì khói

22/1
12h kém mới về nhà.
Hôm ni ăn tất niên dưới ngoại mà tới trễ hổng còn gì để ăn. đói meo. Ặc ặc h sang 23/1 rồi vẫn chưa bỏ bụng. Ặc chết đói mất. chắc chuẩn bị sự nghiệp mỳ gói nữa quá!
Trưa lên nhà ngoại gói mấy con mực rong biển định bụng túi lên ăn chứ. Đến cứ chăm bẵm mực mực. Ặc không còn khỉ ho cò gáy mô trơn. Tiêu những con mực! nghe bảo ngon lắm huhuuuuu 
RỒi lại gặp Min với Tình uống cf, sự nghiệp tiêu tiền lại bắt đầu.
May là sáng nay mới trúng mỏ vàng, xin lão anh tiền mua đồ tết,... ai dè sự nghiệp áo quần chuẩn bị phá sản! Đại mồng tơi. Chắc quấn cái bĩm ra đường mất! Chắc là thế rồi.
Hát kara đến 12h kém. Min hát nhạc anh nghe hay vãi chưởng. Mình lấm lét phùa theo.
Đúng là mình phải mau chóng là đại gia thôi. chứ 1 tuần mà hắn cuốc gần 5 cái nhậu thì tiền tết cũng chịu không thấu . A la men, lạy chúa tôi.

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

CON LÀ ĐỨA TRẺ HẠNH PHÚC VÌ CÓ BÀ!

20/1 
Xin lỗi bà kính mến! Con thật là đứa nhiều tội lỗi!
Xin lỗi bà nhiều lắm! Con đã không đi Mỹ vì bà, nhưng ở đây còn chả làm gì đỡ đần được bà cả, con đã xấu hổ vì một vài thứ, con biết nước mắt này, chuộc lỗi không vì bà đã như thế! Con thật tình sẽ không đau khổ nữa đâu bà ạ! 
CON LÀ ĐỨA TRẺ HẠNH PHÚC VÌ CÓ BÀ! RẤT YÊU BÀ

Đừng tự lừa mình nữa nhé

20/1 
Biết là mình đang tự lừa bản thân mình, như vậy cũng được, đừng tan nát như bây giờ nhé
https://www.youtube.com/watch?v=nZS6QKGr700 
http://mp3.zing.vn/video-clip/Duyen-Phan-Fan-Made-Version-Anh-Khang/ZW676CA9.html
Không gặp lại cậu nữa, tớ đã quyết định như thế! Cuộc đời của tôi dẫu biết là rất khó để từ bỏ, vì chưa bao giờ có ý định như thế! Chỉ bằng cách phĩnh, gạt bản thân rằng nó chưa từng trải qua! Như vậy đi

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

con rất yêu mẹ

Hôm nay cảm thấy thương mẹ vô cùng. 
Mẹ kính mến! Dẫu biết rằng con là đứa quá quắt... mẹ vẫn luôn thương con  con rất yêu mẹ

!Một chút ganh tỵ! Thật lòng



E cảm thấy cực kì ganh tỵ!!!!  anh là thá gì

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Tiếng nhạc thu hút kì diệu

17/1
Tối 11h 24p Ba đang nghe một bản giao hướng. Tôi lấp ló đằng cửa nhìn trộm cái tựa đề. Le Plus Belle Pour aller. Nhưng ko tìm ra đc. bản giao hường đó. Lại tìm thấy một cô gái đang hát, đẹp ghê hồn khi nhìn nghiêng mái tóc xoăn nhẹ, hát rất cá tính

Thành phố Đà Nẵng - quê hương tôi

ĐÀ NẴNG - THÀNH PHỐ BÌNH DỊ TRONG TÔI
Cách đây vài hôm, một người bạn hỏi tôi nên làm gì khi đến Đà Nẵng chơi, tôi ngần ngừ mất năm giây và trả lời, “Chả biết nữa.” Thế là bạn ấy nói, “Vậy thôi, để đi chỗ khác.” Lần này tôi lại lắc đầu quầy quậy và khẳng định chắc như đinh đóng cột, “Không, đến Đà Nẵng đi.” Bạn tôi ngẩn người ra chẳng hiểu gì, “Mày lạ nhỉ… Tao vẫn nghĩ mày biết rõ Đà Nẵng lắm.” Bốn năm trước tôi có yêu xa một cô gái Đà Nẵng, thế là từ ấy mỗi kỳ nghỉ tôi lại tìm cách chạy ra Đà Nẵng gặp nàng. Lần đầu tiên lên kế hoạch đến thành phố biển, tôi nghĩ tốt nhất mình hãy tạo ra một sự ngạc nhiên nho nhỏ, thế là tôi lẳng lặng mua vé máy bay mà chẳng nói với nàng tiếng nào.



Trước khi đi tôi còn lên mạng hỏi vài người bạn Đà Nẵng trong diễn đàn tôi hay tham gia. “Đà Nẵng có gì vui mày?” “Ơ… không biết nữa.” “Đến Đà Nẵng thì chơi cái gì?” “Chịu.” “Có chỗ nào rừng rú lãng mạn gì không, tao với bồ tao đi chơi?” “Thì cũng có, biển có núi có. Mà không có được như Đà Lạt đâu.” Hỏi vài lần tôi đâm ra nản, thành phố gì đâu mà đến cả người dân cũng không có ấn tượng. Nếu không vì bạn gái tôi chẳng bao giờ vác thân đến đó. Nhưng hóa ra tôi nhầm. Người Đà Nẵng là vậy, dù có nắm rõ thành phố trong lòng bàn tay, họ sẽ luôn trả lời “ngơ ngác” kiểu, “Chẳng biết nữa. Hình như không có gì đâu.” Bạn cứ đến tận nơi, đứng ngay nhà ga hay sân bay gì đó mà gọi điện cho họ, “Ê, tao tới nhà mày rồi nè!” Có khi chiều hôm ấy họ vẫn nói, “Tối chả biết đi đâu”, nhưng chập tối vừa xuống lại gọi điện cho bạn, “Nhậu không? Tao biết quán này ngon số dzách.” Khuya đưa bạn về nhà, chuếnh choáng hơi men, họ vẫn không quên nhắn lại, “Sáng mai dậy sớm tao chở ra biển nghen mày.”


Đà Nẵng hiền như cô gái tôi yêu vậy. Không phải kiểu hiền thục nữ tính, mà sự hiền lành. Đà Nẵng có sông Hàn nhưng không lớn bằng sông Cửu Long, có núi Sơn Trà nhưng dân phượt không có ai leo lên đó cắm cờ chụp hình, có bãi biển đẹp nhưng không nổi tiếng bằng Nha Trang (mặc dù tôi thấy nó đẹp hơn vạn lần), và có vô số những địa điểm không tên, chỉ có thể miêu tả trong lời dân địa phương, “Hôm nào thích thì xách máy ảnh theo, tui chở lên chỗ gì trên đường lên núi. Đã lắm nghe ông! Sau lưng là núi, nhìn xuống là biển, nhậu rứa mới là nhậu.” Miêu tả địa danh như vậy quả thật tôi không thể tìm thấy trong các sách giới thiệu du lịch, mà khổ nỗi Đà Nẵng hầu như là những địa danh không tuổi không tên như thế. Lúc xưa tôi nghĩ người Đà Nẵng vì vậy mà cũng ngại ngần khi giới thiệu về thành phố của họ.



Chẳng hạn như có một lần ông anh của nàng lặn lội chở tôi qua Nam Ô mua nước mắm, “Chắc không bằng Phú Quốc đâu, nhưng ăn một lần cho biết.” Hay có người tối dẫn tôi đi bar – những quán bar ở dọc sông Hàn – gọi vài shot tequila xong lại dặn trước, “Chắc không bằng ở Sài Gòn, nhưng mà nhìn sông Hàn đẹp đẹp phải không?” Lần nào tôi cũng cười. Đà Nẵng tựa như gã em út trong một nhà đông con, chuyện gì cũng có mấy ông anh bà chị đi trước lãnh hết, nước mắm có Phú Quốc, đền đài có Huế, mùa thu có Hà Nội, mùa mưa có Sài Gòn. Dường như người Đà Nẵng vì thế ít khi biết quảng cáo chuyện gì, họ chỉ biết yêu thành phố của họ theo lối “không tuổi không tên” vậy thôi. Nhưng Đà Nẵng bây giờ cũng khác xưa, như cô gái qua tuổi 18 đến 20, hiểu rằng đã đến lúc đi tìm một cá tính cho riêng mình. Những người bạn Đà Nẵng trong facebook của tôi bắt đầu nói về “thành phố của những cây cầu”, của “Lễ hội Pháo hoa Quốc tế.” Có người tính toán kỹ hơn lại nhắc đến Đà Nẵng như điểm trung chuyển của hành trình văn hóa Huế - Mỹ Sơn – Hội An.

Hay như lần trước tôi ra Đà Nẵng, có em gái nhỏ dẫn đi ăn bánh tráng trứng, luôn miệng khoe rằng món này mỗi Đà Nẵng mới có. “Thế cái này là món đặc sản truyền thống của Đà Nẵng à?” – tôi hỏi. “Đặc sản truyền thống chi anh?! Mới có đây thôi à, nhưng mà Đà Nẵng ngon nhứt. Thiên đường bánh tráng đó. Ăn đi, ăn đi!” Từ hôm đó Đà Nẵng “chết” tên trong tôi là “Thiên đường bánh tráng.” Cái tên không mộc mạc chân quê, cũng không lộng lẫy vàng son, nó rõ ràng là tên đặt bởi một cô gái 9x, mà Đà Nẵng thì rất 9x trong mắt tôi: quá khứ chưa dày dặn, tương lai ở trước mặt, và tiềm năng đang khơi mở.



Một lần nọ hàn huyên với gã kiến trúc sư học ở Sài Gòn rồi lại về Đà Nẵng lập nghiệp, gã nói, “Không phải cứ mấy cây cầu rồi pháo hoa này nọ là xong. Đà Nẵng còn nhiều thứ để làm.” “Ý ông là sao?” “Đà Nẵng bây giờ, tạm cho là một anh thanh niên thành đạt, có tiếng có miếng. Nhưng cái tôi muốn thấy là ngày nào đó nó sẽ trở thành một quý ông, không chỉ có vật chất mà phát triển cả về văn hóa, văn minh.” Tôi gục gặc cho qua chuyện vì nồi cháo cá hấp dẫn đang bốc khói nghi ngút trước mặt. Nhưng từ lời ông bạn kiến trúc sư mà ngẫm ra, người Đà Nẵng dù yêu thành phố họ đến thế nào, dù “cục bộ địa phương” đúng lối miền Trung thế nào, họ vẫn luôn giữ một góc khiêm cung trong lòng để nhận thức mình cần phải tiếp thu cái mới. Mà thế thì rồi đây thành phố này sẽ còn đổi thay nhiều lắm.



Đã vài năm trôi qua kể từ lần đầu tôi đặt chân đến Đà Nẵng, lòng háo hức gặp người yêu xa xôi. Người yêu giờ đã chia tay. Tôi không còn gặp nàng, nhưng năm nào cũng “hẹn hò” Đà Nẵng ít nhất một lần. Hôm trước ngồi café với thằng bạn Sài Gòn chuẩn bị ra ngoài ấy công tác, giới thiệu cho nó về Đà Nẵng theo kiểu “không tuổi không tên” tôi bỗng ngộ ra. Người Đà Nẵng không phải là những marketer tồi. Mặc dù họ không biết cách khoa trương dụ dỗ bạn đến, nhưng họ biết cách khiến bạn quay lại. Một lần nữa. Và một lần nữa.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Thương thân một chút

15/1 Cuộc đời quá phũ phàng. Làm phận con gái chỉ rước toàn khổ đau. 
Trong cuộc đời gặp nhiều ngang trái, vì là con gái nên dễ bị ức hiếp!
Có một người anh không tốt, toàn bị đánh đập ! Đôi lúc chỉ cần một cái dép cũng có thể làm trầy tay, một cái ghế cũng đủ làm cho xương phồng. Người anh như thế cảm thấy ghét bỏ.
Kể từ đó, mình phải cố gắng không khóc phải mạnh mẽ, nhưng càng ngày cảm thấy đau lòng! Ước gì! cuộc sống ngắn thôi.
Những giây phút ngắn ngủi này, tôi biết nếu mình không kiếm được việc thì nó sẽ trở nên ntn. Cảm giác ấy ghê sợ ntn!
Thật chẳng may tôi là con gái. Vì là đứa con gái trong gia đình này, bậc trượng phu không gánh vác gia đình, họ mạnh mẽ nhưng chỉ ngồi không... Họ nói như thể họ được phép nói, cuộc sống cho họ cái quyền la mắng người khác, họ có một thân hình cường tráng và coi rẻ nhửng chuyện cỏn con. Trong khi sức phụ nữ có hạn.
Sinh ra là con gái, một kẻ chỉ biết khóc lóc và bị người mẹ bảo là phiền nhiễu, nó dần trở nên sợ hãi hơn. Ít nói hơn, không tâm sự bất cứ điều gì, chỉ ngồi khóc như kẻ cùng khổ. Một người mẹ không tâm lí càng đẩy con bà đi xa, và bà nói đứa con này lạnh lùng bà thương yêu tôi là có, nhưng tình thương ấy không mạnh mẽ nhiều bằng sự sợ hãi trong tôi. Cái tát bà bắt tôi phải tự tát mình khiến tôi sợ phẫn uất nhiều hơn, nhưng tôi là con gái, và bà xem trọng con trai. Bà nói con gái là như thế, số phận tôi là con gái!
Tôi là con gái, nhưng trong gia đình tôi học hành được hơn những người khác, ba đặt niềm tin nơi tôi, và một ngày tôi thất bại, rớt ĐH đầu tiên, rớt ĐH ai cũng cảm thấy buồn phiền một phần. Vậy mà, ba tôi nói khiến tôi cảm thấy rất áp lực, bôi nhọ tôi thay vì an ủi, tôi sợ hãi suốt 2 tháng trời sau đó. Tôi không dám gặp ai, tôi sợ nhất là gặp ba của mình. Lúc đó tôi chẳng thiết gì cả. Thiết nghĩ, mình có nên nhảy cầu hay không? Mình có nên cầm dao hay không? mình có nên uống thuốc hay không?
Tôi biết là tôi sai một phần! Nhưng tôi cũng có trái tim chứ? Tim tôi đâu bằng sắt? Tôi lại khóc cuộn trong chăn mà khóc không thành tiếng! Và như thế càng ngày tôi lại thức đêm, tôi lại khóc nhiều về đêm, nước mắt rơi hoài mỗi lúc ngủ. Việc này thường xuyên, có lẽ là tại tôi, tôi không đẹp, tôi yếu đuối, tôi là con gái.
Vì thế tôi ước rằng nếu tôi chết tôi sẽ tái sinh là con trai, trong một gia đình tốt hơn! TÔI ƠI CỐ LÊN. quên hết đi và đừng khóc!

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Uống nước và tức phim sinh tình

12/1 Đang ngồi xem bộ phim Yêu nữ và chàng cố vấn!
Hôm nay lại dậy trễ rồi. cảm thấy mình thật sự bệnh trầm trọng rồi, nan y quá! Cứ ngỡ sẽ thờ ơ hơn và không nhớ gì cả, lại đi coi phim này... cảm thấy đau lại rồi. Ngậm ống hút rột rột vài phát!
CỐ LÊN! chạy chúa tôi

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

Hạnh phúc từ susi gói Nhật

Đang ăn bánh phồng tôm Nhật và có cảm giác nó như một gói phồng tôm.
Sặc. vờ lờ thật
Công nhận mình sướng thật, sáng h chưa bị chửi là may mắn lắm rồi. 
Cuộc đời ntn thật hạnh phúc làm sao
11/1 nhớ lại câu nói của mẹ, lời ba nói
Mèo đen nó giống mình? Một con mèo im lặng và lạnh lùng

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Lịch sử ngó nhà mắt xếch

10/1 lúc 1h 30 chiều.
bùn ngủ quá. phải ngồi ngó nhà. héo hết cả ruột!

Suy nghĩ quá FA

Nếu trái tim tôi lạnh đi một chút
Trái tim không yên lặn trong tim
Mòn mỏi đợi chờ kẻ cứu vớt
Đưa tay ôm lấy trái tim này

CẦN TÌM MỘT NGƯỜI ĐẶC BIỆT TRONG CUỘC ĐỜI
Mình cần tìm một người để làm người yêu. 
Đơn giản vì mình đang cảm thấy muốn yêu thương ai đó. Không sợ bị ghét 

Em quá cú! đi ăn oành bụng

9/1
Hôm nay đi mua sắm với thằng em. Rốt cuộc mình lại quá hoang phí vì đã đi ăn một chầu ở quán Pizza trên đường lê duẩn. cảm thấy  tiếc tiếc! nên dặn lòng nhắc nhở mình phải biết tiết kiệm hơn!
Hôm ni đi ăn thật vui, 1 cái pizza 2 chén súp, 1 salad một cơm chiên và 2 pepsi. 
Thế là đi toi cái áo tết của mình rồi. Hại tiền thật!!!

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Lão bạn thái giám

9/1 
Xem video của thằng bạn bỗng dưng dâng lên một niềm khó tả. Ừ! có vẻ là cậu là người như vậy, chúng ta quen nhau không đủ lâu nhưng tính cách của người cậu tớ biết nó rất hối hả, đáng yêu và rất đáng trân trọng nữa. 
Lần đầu tiên chúng ta đi chơi thì cậu cũng đã dắt tớ đi siêu thị, và tớ cảm thấy rất khó tả về điều đó, một cảm giác lạ lẫm, hoàn toàn lạ lẫm, cậu rất dễ thương và biết quan tâm đó chứ.
Sau khi coi video cảm thấy bây giờ cậu đã gặp được người con gái định mệnh của cậu rồi đó, đừng vì một chút luyến tiếc chuyện con gái bắc xưa mà đau khổ nữa cậu à.  tớ cảm nhận là tớ phải học cách yêu thương nhiều hơn nữa để mới làm động lòng được nhiều người chứ ! haha.
Rất là mến cậu thật lòng đấy!

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

!Anh - kí ức về đám cưới trì hoãn

Anh ... liệu anh có đang khóc! Đừng như vậy anh à. em rất ngạc nhiên vì anh chọn cô bé bằng tuổi em đấy. 
cảm thấy hơi tủi, ước gì có thể lau những giọt nước mắt của anh, người em thương mến. Nhưng em ở đây, chỉ đây thôi!
Anh gắng lên nhé, mặc dù em chả hiểu tình cảm của chúng ta là thể thống gì nữa, nhưng chỉ nên thế, em cũng đã ganh tị rồi đây! 
Chẳng nhẽ lại nói thích anh? chẳng lẽ anh lại nói thích em? điên thật
Hãy để em gánh, nếu anh có gặp nhiều trắc trở nhé! em hi vọng rằng mang một chút rủi rủi mà có thể làm anh cười... em sẽ mong những điều anh đang trải qua trở nên thuận buồm hơn, không gặp nghịch cảnh như bây giờ.
Nếu là em thì chắc cũng là nghịch cảnh như thế sao. Vì vậy, em vẫn mong là chẳng có gì nghịch cảnh nếu anh yêu cả! anh nhé