Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

khóc lóc và sợ hãi

Thật sự thì khi tớ khóc rất nhiều!
Tớ khóc và sợ hãi! Khóc rồi tức giận rồi mụ mị bản thân cho đôi mắt đừng nhìn thấy gì lung linh quá trớn!
RỒi khi khóc lóc quăng đi, ngủ li bì ...ngồi bất động! Ngồi như thể linh hồn đã đi đâu mất!
Lần 1: Tự ếm lên mình đôi mắt nên mờ đi
... Và cứ thế,,, khóc lóc,,,
Đến khi con mắt đã bỏ ta đi, như cái thế giới đã bỏ ta đi. Bỏ ta một mình, Ta cảm giác chán nản, chán tất cả! Đôi mắt ta không còn, ta mỏi mệt! Mỏi mệt khi nhìn ngắm những thứ ta yêu! Ta vặn sức ra để nhìn! NHƯNG KHÔNG! tất cả cảm xúc để nhìn lại bay mất, ta đau đớn nhận ra điều ước tệ hại của ta lần nữa không thể giải thoát được những cảm xúc, nó như một ma trận nhấn chìm ta trong vùng đen tối!
Ta dùng hết sức lực vào đôi mắt để tìm sự tập trung, ta mờ đi, chìm đi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét