Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Rời bỏ ngoại ngữ

Khi rời bỏ ĐH NN. Mình khóc lóc dữ lắm. Tối không thể ngủ. Cứ dán mắt lên cái trần nhà phòng trọ, mà suy nghĩ... nên chọn gì, đi học đây thì ko thể gặp k. càng ít gặp hình như không trùng nữa lun. 
Và thế mà mình bỏ, suy nghĩ lại suy nghĩ, chọn sao cho tốt đây. Ngày đến trường đó có gặp bé Mèo. Mèo ơi, mi buồn lắm à! Ba mi bỏ cho ai! Má mi mất lâu rồi. Lúc đó mi khóc ngặt nghẽo đau đớn, ta rất yếu lòng lại đó chạm vào mi. Và khóc thê thảm luôn. Bạn ta đang khóc, nó khóc đau lòng quá, ta lại là đứa mít ước chỉ có thể dỗ mi,
Mi khóc ri mẹ mi không thanh thản mà ra đi đâu, mi hãy cố gắng khỏe để mà tiễn mẹ mi chớ, chỉ còn một ngày mi gặp mẹ mi thôi đó nha. Ác quá. ác quá. đó là tiếng khóc đau lòng nhất đấy, tại sao lại không cho tôi thấy mặt mẹ tôi chứ ác quá.
Ôi đau lòng thật! Mèo à.
Ngày mi nói dẫn cho xem mặt người ta thích, xong rồi họ cũng bỏ ta mà đi rồi mi à. Bùn thật đấy!
Mi nói mẹ mi tốt và thương mi nhiều lắm, chính vì thế thế giới đã bỏ mi phải không?
Mi còn bảo là ta là đứa mít ướt, ta không được như mi, ta còn tội nghiệp hơn mi. Nói với vẻ đầy tự hào về bác Hóa, đt thì để nhạc về Mẹ, mẹ bao ta...
Trách móc ư? Ta đã từng trách rằng mi đã đậu TT còn ta thì ko gì cả!
Nhưng giờ đây thì sao, mi làm ta đau lòng đó. Cái con bé ngồi trên nóc nhà mà hai đứa mình ngồi chơi đâu rồi hả! Ta có chỉ đó bầu trời đẹp mà mi thấy không?
Chúng ta ngồi hát kara và hát bài Vào Hạ, mi còn nhớ là chúng ta thích bài đó mà, còn bảo với người đó là bài này hay hát nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét